https://lh4.googleusercontent.com/aQtv5GvcCWHW8ED1eV2Y72dKO87txjjn5hKzJroFixCUSDt2JSGDQCQ-A0LvgHcTC0SglNCxV8FoS4HcBmcSgQYT2KPxgXJB0qPgVSSBRXzgKOg6HmN47Cyjyp8NoNv8et7Qq2Q2BGjDEkSoJXYRzBh7D-akkuCwaky4xQRfRi29pIQ1M92XBV0
 
Mỗi năm cứ đến ngày oan trái
Đốt nén hương lòng để nhớ thương 
(Thơ HHT)
 
Tháng Tư đến với ngậm ngùi,
Xứ người lưu lạc ít vui buồn nhiều,
Cuộc đời còn lại bao nhiêu,
Trông về cố quốc chín chiều ruột đau!
 
Tháng Tư với những nghẹn ngào.
Lòng không muốn khóc, lệ trào đôi mi!
Xót xa giây phút biệt ly,
Tàu ra cửa biển là đi không về,
Người đi quên hết câu thề,
Thương người ở lại tái tê trong lòng!
 
Tháng Tư với những chờ mong,
Chờ Anh ngục tối long đong một đời,
Chờ Em ra biển mù khơi,
Chờ Cha mòn mỏi nghẹn lời đắng cay,
Chờ Mẹ vất vả đêm ngày,
Chờ Con xứ lạ tương lai mịt mờ.
 
Tháng Tư tàn những ước mơ
Trên vành khăn trắng ai chờ đợi ai!?
Chàng trong ngục tối lưu đày,
Nàng trong đêm vắng thở dài ôm con,
Sống qua ngày tháng mỏi mòn,
Thân cò lội suối trèo non thảm sầu!
 
Thàng Tư rơi xuống vực sâu.
Chí trai thêm thẹn cúi đầu đắng cay!
Mai này rợp bóng cờ bay,
Quê Cha, đất Mẹ đến ngày Vinh Quang…
 
Phạm Văn Thế (MS2)