
Bụi phấn nào đưa tôi vào cổng,
Mái trường xưa xứ Búng, ven đường,
Có hàng dương mỉm cười mời gọi,
Và nắng hồng mơn trớn má ai?
Bụi phấn nào đưa tôi lên lớp,
Mỗi đầu giờ khi tiếng kẻng vang lên,
Có bảng đen, bục giảng đợi chờ,
Một bài mới, Thầy Trò cùng học hỏi!
Bụi phấn nào ghi lại tiếng cười,
Khi học trò giải xong bài toán khó,
Phương trình hai, tìm được x, y, (1)
Đường Tiệm Cận đến gần tương lai sáng. (2)
Bụi phấn nào ghi âm tiếng nấc,
Của học trò không giải nổi bài toán tiền nong,
Cha đau, Mẹ yếu, nhà hiu quạnh,
Đành phải quay về, xếp bút nghiên,
Bụi phấn nào vương lên "Lưu Bút",
Những ngày xanh, biết có còn xanh,
Hay đỏ mắt khi tựu trường năm tới,
Vắng bạn hiền, thiếu mất người yêu.
Bụi phấn nào rưng rưng nước mắt,
Khi hè về, phượng nở, ve sầu,
Lớp trống không, bục giảng không thầy,
Bụi phấn buồn, ngồi khóc tỉ tê.
Bụi phấn nào nhuộm trắng những đầu xanh,
Cho thương yêu, chồng chất thương yêu,
Thương Thầy già, thương tóc bạc của Cô,
Nhưng hạnh phúc tràn đầy hạnh phúc,
Vì tất cảTrò đều đã thành danh,
Tất cả Trò đều đã thành danh!
Bụi phấn nào xô đuổi tôi đi,
Xa bảng đen, xa bục giảng thân thương,
Cho học trò rưng rưng ngấn lệ,
Cho tim tôi từng mảnh vỡ tan.
Có bụi phấn nào đưa tôi về dĩ vãng?
Để tôi về thời tuổi trẻ thanh xuân,
Cho tim tôi rung động một lần,
Cùng trường xưa, lớp cũ, học trò yêu!
Và có bụi phấn nào trả tôi về chốn cũ?
Nơi có dòng sông cùng con đò nhỏ,
Cho tim tôi đập lại nhịp yêu thương,
Yêu con đò, yêu cả khách sang sông!
Có bụi phấn nào đưa tôi vào giấc ngủ ngàn thu?
Cùng hành trang phấn trắng bảng đen,
Cho tôi được muôn đời muôn kiếp,
Lái con đò, tiếp tục đưa khách sang sông.
Và có bụi phấn nào đưa tôi trở lại trần gian?
Tôi sẽ tìm về trường lớp cũ, học trò xưa,
Để Thầy-Trò cùng tâm sự hàn huyên,
Kể nhau nghe chuyện trên trời và chuyện thế gian!
Hồ Thành Huân
Tháng 11 năm 2011
Tặng em Quách Ngọc Lan, khóa 6/MS1/NLSBD, và những ai còn yêu phấn trắng, bảng đen.
(1) Phương trình đại số bậc hai, ax(bình phương) + bx + c = 0; có 2 ẩn số x và y.
(2) Đường Tiệm cận của đồ thị hàm số, y = f(x).